Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ xuân của các tác giả được đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số Tết Tân Sửu 2021 (Phần 1).

HOÀNG NHUẬN CẦM

Lời chúc hoa đào

Trong hơi thở mùa xuân

Làm sao em đếm hết

Bao nhiêu nụ hoa đào

Đã nở ra thắm thiết.

Đang xem: Chùm thơ mùa xuân việt nam

Cầm chiếc vé ngày tết

Dắt tay em lên tầu

Đường ray hồng vô tận

Nối vòng quanh địa cầu.

Muốn ôm em thật lâu

Giữa nhà ga trái đất

Anh muốn nói một câu

Bỗng tự dưng quên mất.

Và mùa xuân thứ nhất

Và nụ hôn đầu tiên

Hoa đào chia đều tất

Cho anh và cho em.

Xem thêm: Hình Ảnh Xe Đạp Thể Thao – Ảnh Người Đẹp Và Xe Đạp Thể Thao (Phần 2)

Có gì đó thiêng liêng

Phút giao thừa đã tới

Ấm áp và bao dung

Như người người mong đợi…

TRẦN QUANG QUÝ

Tửu cầm

Nào em nâng chén xuân này

Giời cao rót với đất dày làm men

Tửu cầm vừa chợt dâng lên

Mắt chan trong mắt người quên cuộc người

Tiếng trong cất lửng lơ trời

Tiếng trầm rót xuống đáy đời chưa tan

Môi tìm cung bậc nhân gian

Mắt tìm thăm thẳm giọng đàn tri âm

Tửu cầm

Tửu cầm

Tửu cầm

Cô đơn nghiêng rót đau thầm ngược ly

Mùa xuân biền biệt ngoài kia

Còn ta đôi mắt nghiêng về cạn nhau.

Xem thêm: Truyện Tranh Đại Chúa Tể Chap 141 Full Trọn Bộ Tiếng Việt, Đại Chúa Tể

*

Ảnh: internet

Mở xuân

Bật cửa Xuân

những con chữ gọi búp non sáng nay bừng thức

có tiếng chim ngoài vườn rót mùa xuân vào từng ngõ quê

Sông Đà cũng vừa vươn vai vạm vỡ

quẫy trên tóc tôi những bọt sóng của thời trai trẻ

có tiếng hát thiếu nữ vọng bên con đò đợi xuân từ thế kỷ trước

người đã sang sông, con sáo nào còn ở lại cây đa đình làng

có loài cá trốn Đông vừa tung mình đớp xuân trên dòng chảy

thương những loài tuyệt chủng bởi tư duy “săn bắn và hái lượm” còn dai từ biệt

những bị cói đựng cuộc đời thủng đáy

trên hành trình chân đất vẹt lối mòn tương lai…

Bật cửa Xuân thong thả trà

bầy gió hoang từng thổi dạt con đường

không thổi được lòng ta tĩnh tại

một mình rót dằng dặc mùa đến mùa đi mùa phiêu bạt

buồn gói lại gửi ngân hàng ký ức

sàng sẩy gạn vui gieo hạt ngày mai

Tôi mở đón khí trời cho những niềm cơ nhỡ

búp non là của chung, dòng sông của chung, tiếng chim của chung và trời xanh nữa

không phải ai cũng có mùa xuân

khi cánh cửa tâm hồn chai mòn và bản lề hoen gỉ!

KHÚC HỒNG THIỆN

Nghĩ gì

Ta nghĩ gì đầu năm mới?

Nghĩ về quê mẹ xa xăm

Nghĩ về tuổi thơ gió bụi

Cõi người một thoáng trăm năm

Ta nghĩ gì đầu năm mới?

Nghĩ tới những ngày sẽ qua

Nghĩ tới lâu đài ta dựng

Sao cho yên ấm thuận hòa

Ta nghĩ gì đầu năm mới?

Nghĩ sao viết được chữ gì

Nghĩ sao cho thành tác phẩm

Để đời một cái chi chi

Ta nghĩ gì đầu năm mới?

Nghĩ đến những điều lớn lao

Nghĩ đến nhân dân, thiên hạ…

Hay đâu một cuộc tầm phào!

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Thành phố ngàn xưa

Thành phố tháng năm này tôi sống

Đã đổi thay thật nhiều

Như dần mất bóng dáng xưa Hà Nội

Phố cổ-mặt hồ-lãng đãng-trăng sương

Tôi đi qua những nẻo vui buồn

Những cái tên gắn vào dĩ vãng

Qua tháng năm biến động

Qua một thời lửa đạn dễ ai quên

Mặt đường xưa chuyến tàu cuối trong đêm

Tiếng chuông đập trên ngực mình thành phố

Đường ray điện và làng hoa ngày đó

Cái không còn, cái dỡ bỏ chiều qua

Những người đi xa, những người trở lại

Trong ký ức mình Hà Nội

Một Hoàng Thành

Một Tháp rùa, một gác cổ Khuê Văn

Những tấm bia tiến sĩ mấy trăm năm

Mưa mòn đá, lá mòn chiều hắt rụng

Những ngõ phố quanh co

Những đền chùa, miếu phủ

Những ban mai không nhớ hết mặt người

Thành phố ngàn năm trầm tưởng xa xôi

Một thế giới trong không nhiều thế giới

Ngày em hát chiều thu xa Hà Nội

Những người trai chinh chiến chẳng thấy về

Đất Tổ quốc bạc sờn như áo mẹ

Lạnh bên này nhưng ấm phía bên kia

Những cánh rừng cuối thu ngủ dưới mưa phùn

Bạn bè tôi những người nằm trong đất

Chất phác như bùn hồn nhiên như cỏ

Buồn đau không còn thở than

Họ nằm lại những người còn rất trẻ

Anh tự hỏi: tóc em xanh là thế

Một lớp người không biết có chiến tranh

Không phải sống giữa đau thương tàn phế

Sẽ nghĩ gì khi họ đọc thơ anh

Thành phố tháng năm này tôi sống

Đã khác xưa thật nhiều

Đường mới mở miên man toàn biệt thự

Đường không cây, mây lẫn khói xăng chiều

Lũ trẻ nhỏ thích chơi trò điện tử

Em váy dài váy ngắn phía thương yêu

Nhưng trong ta vẫn một thoáng trăng chiều

Những nẻo phố mùa thu sạch sẽ

Trên những lá vàng xưa có một bầy chim sẻ

Tuổi thơ ta đang thấp thoáng bay về

Thành phố ngàn xưa sương khói cổ thi

Thành phố tháng năm này tôi sống

HƯƠNG GIANG

Lời mẹ nhắn

Mẹ dặn con Tết năm nay đừng buồn

Mùa xuân sẽ về trên nhánh đau thương

Như một sự bình thường

Như một sự bình thường

Ngoài kia thế giới thắp lên những ngọn đèn lộng lẫy

Con chớ im lặng bên ô cửa nhỏ và bóng đêm…

Mẹ thương con tết năm nay một mình

Cô độc đan tay trước ánh trăng non

Màu nước mắt tha hương vẫn trong veo chuyện cuộc đời mất được

Con đừng khóc khi xa quê hương…

Mẹ khuyên con mùa xuân là cơ hội để quên đi những tổn thương

Những chuyện xưa tự nhiên nằm im trên bài thơ cũ

Mẹ muốn con hồi sinh những nhịp đập tha thiết từ lâu trú ngụ

Và niêm yết quá khứ

Như cánh chim bồ câu bất tử

Khát vọng không ngờ…

Mẹ bảo con tiếng pháo rộn ràng đêm giao thừa hứa hẹn những giấc mơ

Nhưng nếu khiến con bật khóc

Xót xa thương cố nhân và mùi nhang khói

Xót xa nhớ mẹ và bóng em nhỏ

Hãy cứ khóc

Cứ để dấu vết năm cũ cho con điểm tựa khi sóng gió

Như chiếc cúc áo mẹ đơm ngày xưa…

Có một mùa thu vương trên nụ xuân

Mùa về từ gió

Những nồng nàn dậy lên từ hương cỏ

Năm mới bắt đầu…

*

Ảnh: internet

Những mái nhà trăng

Mẹ thương yêu,

con đang ở đây đón mưa tuyết đầu mùa

cánh chim gắng bay nghiêng trong gió

không thể trở về không thể đi xa được nữa

con muốn khóc khi đứng bên cửa sổ một mình

Quê hương đang lặng im

tìm đâu ngọn lửa đốt rơm rạ như tuổi thơ thả cánh diều xuôi ngược

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *